Skip to main content

Quần áo đẹp, ngươi muốn không?

Lúc bà tôi qua đời, thực vẫn còn khá trẻ, chưa đầy 60 tuổi!

Nguyên nhân cái chết của bà, là bệnh tim ...” 

Câu chuyện này xảy ra trước khi bà qua đời, đó là lần cuối cùng bà tỉnh táo sau một thời gian dài hôn mê ....

Hôm đó, cha tôi trực đêm tại bệnh viện, khoảng 3h sáng, bệnh viện thực yên tĩnh, mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ như thường ngày, đột nhiên, trong lúc cha tôi mơ mơ màng màng, phảng phất nghe được tiếng bà ú ớ, tỉnh táo lại, thấy bà đang kêu: “Không... không cần! Các ngươi đi đi ...! Ta thực sự không cần mà!”

Cha tôi quá vui mừng, thấy bà tôi tỉnh lại sau hơn 20 ngày hôn mê, lập tức lao tới bên giường, thật kỳ quái, thần sắc của bà vô cùng tỉnh táo, chẳng có bất kỳ biểu hiện nào của người bị hôn mê trong thời gian dài, bà chỉ vào cửa, nắm chặt tay cha tôi, nói: “Nhìn kìa! Hai người mặc áo đỏ đó đó! Họ muốn ta chọn y phục trong chiếc rương họ mang đến!” 

Cha tôi đưa mắt nhìn về hướng tay bà đang chỉ, hoàn toàn không thấy gì hết. Cha tôi vội nhấn chuông đầu giường gọi người tới, vừa lớn tiếng nói với bà: 

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đí?? Có nhận ra con không?? “

Bà lấy lại tinh thần, lập tức hướng cha tôi, thốt lên: “À ...! Vừa rồi nhờ con lên tiếng, bọn họ đã đi rồi ... tốt quá ... đi rồi!” 

Cha tôi tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: “Ai cơ?” 

Bà tôi hít vào một hơi thật sâu, lúc này khuôn mặt mới hiện lên vẻ mệt mỏi hoang mang, nói: “Con không biết đâu, vừa rồi có hai người mặc áo đỏ, khiêng một cái rương rất to, bên trong có rất nhiều quần áo đẹp, bọn họ đi tới trước mặt ta, một người bảo ta chọn, ta nói không cần, ta kếu bọn họ đi đi, bọn họ không chịu, cứ quấn lấy ta, khiến ta bực mình, hét to một tiếng, sau đó thấy con qua đây nói chuyện với ta, bọn họ mới bỏ đi, mà.... mà vừa rồi lúc ta bảo con nhìn, bọn họ đã xuyên vách tường qua phòng bên cạnh!”

Cha tôi ngẩn người: “Người? Người nào???  Vừa rồi con có thấy ai đâu??”

“Con……” Bà tôi còn muốn nói gì đó, mấy y tá đã vào, đang kiểm tra tình trạng của bà, đột nhiên phòng bên vang lên tiếng chuông gọi người, y tá vội buông bà tôi ra, chạy qua phòng bên, một lúc sau bên đó chợt vang lên tiếng gào khóc……

Sau khi y tá quay lại phòng bà, liền nói: “Bà thật may mắn, lão thái thái phòng bên nhập viện cùng ngày với bà, vừa mới qua đời...! Đột ngột tỉnh lại rồi tắt thở luôn……”

Bà tôi vừa nghe, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, không hề mở miệng, chờ hộ sĩ ra ngoài, liền quay sang nói với cha tôi: 

“Thật may, con biết không, là con đã cứu ta một mạng... Hai người mặc áo đỏ đó, là đến mang ta đi…… Bọn họ bảo ta chọn áo đẹp, chính là áo liệm…… Nếu…… Nếu không phải con đánh thức ta…… Nếu, nếu ta chọn quần áo trong rương, vậy thì…… vậy thì...”

Cha tôi hoảng hốt, lớn tiếng nói: “Mẹ... mẹ tỉnh lại đi... đừng có nói lung tung!”

“Không…… Ta biết…… Ta nhìn thấy bọn họ đi qua phòng bệnh bên cạnh…… lão thái thái đó, nhất định…… nhất định đã chọn quần áo đẹp trong chiếc rương của bọn họ…… Bọn họ sẽ còn quay lại... đưa ta đi, đúng vậy a……” Bà tôi tỏ vẻ bất lực, nhắm mắt lại lẩm bẩm……

Một tuần sau, bà tôi qua đời, sau một cơn đau tim đột ngột…… 

Tôi không biết, có phải bà lại nhìn thấy hai người mặc áo đỏ kia hay không…… Có lẽ lần này, bà đã chọn quần áo đẹp trong chiếc rương đó……

“Quần áo đẹp, bạn có muốn hay không?”


(Hết)

Comments

Popular posts from this blog

Truyện là một tuyển tập những câu chuyện ngắn ma quái đã được tác giả chọn lọc. Nếu bạn thực sự đã mệt mỏi với những bộ tiểu thuyết dài lê thê thì đây sẽ là một lựa chọn không tồi để đổi gió. “Truyện ma ngắn chọn lọc” sẽ làm bạn đọc ấn tượng với những tình tiết bất ngờ thú vị, cùng với lối kể chuyện cuốn hút của tác giả, khiến bạn đọc rồi lại muốn đọc tiếp.

Bản Thảo

Tiểu Cúc là biên tập một tạp chí chuyên đề tài linh dị, hiệu suất công việc rất cao. Các cây bút hợp tác với tạp chí đều bị cô ta trị đến vâng lời răm rắp. Hết thảy đều dựa vào kỹ thuật vừa đấm vừa xoa, chiêu trò ép người đến cực độ điêu luyện. Cô ta chuyên dùng thái độ nhỏ nhẹ ôn hoà lấy lòng, dùng tiền nhuận bút dụ dỗ, lời lẽ ngọt ngào giục tác giả mau nộp bản thảo... cũng không thiếu mánh khóe giữ tiền nhuận bút, đe dọa uy hiếp nếu tác giả không tiếp tục gửi bài. Tóm lại, tổng biên tập thực sự rất hài lòng với hiệu suất công việc của cô ta. Huống chi Tiểu Cúc còn có một mái tóc dài đen nhánh, được chăm sóc cầu kỳ, lần nào cũng nhờ người đi nước ngoài mua về những loại dầu gội đắt tiền. Nỗ lực của cô ta thực không uổng phí, mái tóc đen suôn mượt càng làm tôn thêm vóc dáng xinh đẹp, cũng chính vì thế mà gặp không ít thuận lợi trong công việc. Hôm nay, Tiểu Cúc nhận được tin nhắn của một  tác giả tên Quan Hải, hẹn ăn cơm tối, nhân tiện đưa bản thảo cho cô ta.

Người yêu trong vách tường

Ký túc xá trong trường đang sửa chữa, bốn nữ sinh chúng tôi tạm thời dọn đến một tứ hợp viện bỏ không đã lâu ở ngoại ô thành phố.  Trong ánh hoàng hôn, tôi đưa mắt nhìn hết thảy xung quanh tứ hợp viện một lượt, trong lòng không khỏi dâng trào cảm giác khủng bố.  Màn đêm từ từ buông xuống. Dưới ánh đèn chiếu mờ nhạt, trên mặt chúng tôi đều bao phủ một tâm trạng lo lắng bất an. “Nơi này đáng sợ quá a, tớ không dám ngủ một mình đâu.” Tôi thấp thỏm nói. “Tớ cũng sợ lắm, hay là hai chúng ta ngủ chung đi!” Lam Ngư chạy tới, lúc chúng tôi ôm nhau nằm xuống, tôi phát hiện thân thể cô ấy đang run lên bần bật. Thúy Nhi cùng Quất Tử cũng nằm cùng nhau. Sau khi bị nỗi sợ hãi không tên dày vò tra tấn đến kiệt sức, chúng tôi đều lăn ra ngủ say sưa mê mệt. Trong cơn mơ, giữa lúc trời mưa giông chớp giật đùng đùng, tôi bị mấy con lệ quỷ bắt cóc tới một nghĩa trang hoang vu, hồn vía đều lên mây, toàn thân mềm nhũn như một đống bùn, thời khắc tưở