“Này, A Dân, thư của cậu này...”người bạn cùng bàn nói rồi, ném một phong thư màu xám cho hắn.
“Thời đại nào rồi, còn có người gửi thư tay nữa sao?” A Dân nghi hoặc mở phong thư ra, nhìn ngắm một hồi.
Nội dung trong thư không nhiều lắm, đại khái là:
“Kể từ lúc ngươi nhận được phong thư này, ngày đầu tiên sẽ rụng một cái răng, ngày hôm sau sẽ bị rụng hết tóc, ngày thứ ba sẽ bị rớt mắt trái....sau đó nội tạng sẽ biến mất toàn bộ. Cách giải quyết rất đơn giản, giết chết một người thân, có thể kéo dài được một năm.”
A Dân đương nhiên không tin là thật, cho rằng đây chỉ là trò đùa dai nhàm chán của ai đó, vì thế vứt lại trong phòng ký túc xá, không để ý đến nó.
Ngày hôm sau, A Dân chậm chạp tiến vào phòng học. Định tranh thủ ngủ một giấc hết tiết học buổi sáng, không ngờ mới gục xuống chốc lát, đã bị giáo viên phát hiện, phạt hắn đứng ngoài cửa phòng học.
“Thích phạt thì cứ phạt, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên lão tử đứng đây, có ngày lão tử sẽ tống cả họ ngươi ra ngoài.” A Dân lẩm bẩm đi ra hành lang. Nào ngờ, vừa bước được mấy bước, chân bị vướng cánh cửa, ngã vồ xuống đất.
“Á...!” một tiếng hét thảm vang kên, A Dân hoảng sợ phát hiện răng cửa của mình đã bị gãy, hơn nữa còn là đúng một cái.
“Trùng hợp! Con mẹ nó... tuyệt đối là trùng hợp!” A Dân dùng tay ôm miệng, giáo viên phụ trách bảo hắn tới phòng y tế. Cứ như vậy, hắn lấy lý do bị thương xin nghỉ học một ngày, tuy nhiên trong lòng hoàn toàn không cảm thấy vui gì.
Đây không phải sự thật, nhất định là trùng hợp. Trên đường từ trường về ký túc xá, A Dân cứ liên tục lặp đi lặp lại nội dung trong lá thư kia: Ngày hôm sau ngươi sẽ rụng hết tóc, ngày hôm sau ngươi sẽ rụng hết tóc, ngày hôm sau ngươi sẽ rụng hết tóc.... Những lời này cứ quanh quẩn trong đầu hắn mãi không chịu tan.
Ngày tiếp theo, vì rơi vào cuối tuần, A Dân tính đi trồng lại răng cửa. Hắn quyết định làm răng sứ, tới phòng khám, nói sẽ giới thiệu bạn bè đến ủng hộ, rốt cuộc được giảm tới 10%.
A Dân mừng rỡ nằm lên ghế, chờ bác sĩ tới trồng răng giả. Chỉ chốc lát sau, một nam nhân mặc áo blouse trắng đi tới, trên mặt nở một nụ cười thường trực, trông giả tạo đến phát ói. Tuy nhiên hắn vẫn nhịn lại được, bác sĩ vừa chuẩn bị dụng cụ, vừa nói chuyện phiếm với A Dân.
“Gần đây bệnh viện tâm thần thực không yên ổn chút nào, có mấy bệnh nhân tâm thần cứ tìm cách chạy ra ngoài, nếu họ thực sự chạy thoát, sẽ trở thành mối nguy hại rất lớn đối với trật tự xã hội.” Bác sĩ vừa tiêm thuốc tê cho A Dân, vừa lẩm bà lẩm bẩm.
A Dân đưa mắt nhìn bác sĩ tỏ vẻ tán đồng. “Nghe nói hôm nay tại Bệnh viện tâm thần Lệ Băng, có một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt trốn thoát, quả thực rất nghiêm trọng a.” Vị bác sĩ vẻ mặt thân thiện, khiến A Dân như tắm mình trong gió xuân. Thỉnh thoảng, bác sĩ lại đưa bàn tay có 4 ngón lên gạt mồ hôi, đây là do A Dân vô tình đếm được trong lúc rảnh rỗi.
Bác sĩ làm lại răng cho A Dân xong, bởi trước đó đã gây mê, đến giờ thuốc vẫn chưa hết tác dụng, nên hắn vẫn không thể nói được gì, chỉ nằm im nghe bác sĩ nói.
Thanh toán xong xuôi, gọi taxi về nhà. Lúc trên xe hắn nghe được một đoạn tin tức trên radio: “8h sáng hôm nay, một bệnh nhân tâm thần mắc chứng đa nhân cách hay còn gọi là tâm thần phân liệt nghiêm trọng, đã chạy thoát khỏi Bệnh viện Lệ Băng. Đặc điểm: tay trái có bốn ngón.”
A Dân vừa nghe, toàn thân lập tức toát mồ hôi lạnh. Cảm giác giống như bị rớt vào hầm băng, đột nhiên thấy trên đầu mình đặc biệt lạnh, đưa tay lên sờ. Lập tức kinh hãi, đớ người tại chỗ, không thể nhúc nhích....
“Không... không có... không có tóc... “ A Dân lẩm bẩm.
Về đến nhà, hắn vẫn suy nghĩ về mấu câu viết trong lá thư, càng nghĩ càng thấy sợ, cảm giác như suýt chút nữa bị tên tâm thần giết chết.
Hắn lại lấy lá thư ra...”ngày hôm sau, tóc rụng hết...tóc rụng hết......”
A Dân cảm thấy, nhất định là do lá thư này, nhất định có ai đó theo dõi hắn, hắn phải tìm cách phản kháng....
A Dân nhớ rõ, dưới quê rất tin vào mấy thứ quỷ thần thế này, hắn quyết định xin nghỉ dài hạn, về quê tìm cách giải quyết.
A Dân mua vé xe đường dài, rốt cuộc rạng sáng ngày thứ 3 cũng về đến quê nhà.
Mấy năm xa quê chưa một lần về thăm gia đình, trước tiên hắn qua chỗ cha mẹ, cùng bọn họ đoàn tụ, người nhà vô cùng bất ngờ, đến nỗi em trai hắn tỏ vẻ nghi hoặc. A Dân tùy tiện tìm đại một lý do, nói là xảy ra chút sự cố, lúc làm thí nghiệm không cẩn thận bị cháy mất tóc nên phải cạo. Em trai hắn cũng tin là thật.
A Dân đi thăm Tam gia gia mà hồi nhỏ hắn yêu quý nhất, kể lại chuyện này với ông ta. Sau khi Tam gia gia nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. Ông ta nói: “Được rồi, để ta tra Chú Thư tổ truyền. Chờ một chút.”
A Dân ngồi chờ ở phòng khách, Tam gia gia vào phòng ngủ cầm một quyển sách ra tới, bìa sách được nạm vàng bên mép, bên trên trạm hai chữ như rồng bay phượng múa, đề: “Chú Thư”.
Tam gia gia nhíu chặt mày, không ngừng lật từng trang sách, trên trán sớm đã toát đầy mồ hôi lạnh. A Dân cũng nhận ra sự tình không ổn, đứng ngồi không yên chờ Tam gia gia hồi đáp.
“Tìm được rồi!” Tam gia gia giống như Columbus phát hiện ra Tân Đại Lục, trịnh trọng đọc to: Tín Chú, đây là một loại thuật nguyền rủa cực kỳ ác độc qua thư tín, một khi nguyền rủa được thực hiện, trừ phi giết cả người thi chú lẫn người môi giới thì mới được giải trừ.
Tam gia gia đọc xong, sắc mặt A Dân cũng hoàn toàn trắng bệch không còn giọt máu. Tam gia gia giọng run run nói: “A Dân, không phải Tam gia gia không giúp con, mà là không thể giúp được a. Trong sách có nói, loại nguyền rủa này chỉ được giải trừ bởi người thi chú. Nếu có người cố tình giúp con giải trừ, thì người đó phải chịu gấp đôi nguyền rủa. Ta còn muốn an hưởng tuổi già, thật không thể giúp được con.
A Dân nói: “Không sao ạ, chuyện này con đã có thể đại khái đoán ra là ai, gia gia không cần xen vào.”.....
“Lão già tham sống sắp xuống lỗ đến nơi, còn đòi an hưởng tuổi già, nếu lão tử không tránh khỏi kiếp nạn, tất nhiên sẽ kéo ngươi theo cùng.”
A Dân đã lờ mờ đoán được là ai, nhất định là cái tên chạy thoát từ bệnh viện tâm thần. Mình nhất định phải giết hắn!
Nhất định!
Đang mải suy nghĩ, không để ý vấp phải một cây gỗ trên mặt đất, ngã dúi đầu về phía trước, mắt trái bị đầu đinh nhọn trên cây gỗ xuyên qua.
“A!!!!!!!!” Một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, đáng sợ tới mức mấy con chó gần đó đều nằm rạp xuống đất.
A Dân thật cẩn thận rút đầu đinh ra. Hắn còn nghe rõ tiếng thuỷ tinh thể bị vỡ “ phọt” một tiếng, lập tức ôm mặt chạy như điên tới trạm y tế đầu thôn băng bó: “Tuyệt đối không thể để cha mẹ biết! Tuyệt đối không thể” A Dân thầm tự nhủ.
A Dân thấy thời gian không còn nhiều, bởi ngày mai chính là mất nội tạng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ mất đi nội tạng nào đây? Vì thế ngồi xe lửa gấp rút quay về thành phố, trên đường đi không ngừng băn khoăn vấn đề này.
Xuống xe lửa, A Dân chạy một mạch tới phòng khám răng sáng nay. Vừa đến nơi, hắn liền hỏi y tá trực ở quầy, sáng nay là bác sĩ nào trực. Y tá nói “Sáng nay bác sĩ nghỉ, cho nên cả buổi sáng không mở cửa a, tiên sinh... có phải ngài nhớ nhầm hay không?”
Những lời này chẳng khác gì búa tạ, bổ xuống giữa đầu hắn.
Chiều tối ngày thứ 3, A Dân đã mất hết phương hướng. Hắn lang thang trên con đường dành riêng cho người đi bộ, hy vọng có thể tìm thấy bệnh nhân tâm thần kia, nhưng cả buổi chiều không có bất kỳ thu hoạch nào. “Chẳng lẽ đã hết hy vọng rồi sao?” Ngay thời khắc A Dân quyết định buông xuôi, thì một người xuất hiện. Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen, trên đầu trùm một cái khăn màu xám tro, A Dân dùng con mắt còn lại nhìn chằm chằm tay trái của đối phương...
”4 ngón, là 4 ngón tay!! “ A Dân thốt lên, nhưng hắn biết không thể giết người nơi công cộng. Hắn liền đi tới, giữ chặt người nọ, kéo hắn chạy về phía phòng trọ của mình, khiến A Dân kỳ quái chính là, người nọ chẳng những không hề phản kháng, mà ngược lại còn vô cùng phối hợp.
Nam nhân áo gió giống như con rối cứ thế đi theo, A Dân chăm chú nhìn mặt người này, phát hiện hắn vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt này đã từng thấy qua trong lễ tang bà ngoại, chính là hắn!
Chưa được 10 phút, A Dân liền lôi nam nhân áo gió vào trong phòng trọ.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Có phải ngươi là bệnh nhân tâm thần vừa chạy thoát khỏi bệnh viện hay không? Vì sao ngươi lại muốn hại ta? Ta với ngươi có thù oán gì đâu?” A Dân liên tiếp chất vấn nam nhân áo gió.
“Cái gì?? Ta hại ngươi? Thực ra ta vẫn luôn muốn tìm ngươi! Mau nói cho ta biết vì sao lại muốn hại ta!”
A Dân giận dữ đáp trả: “Cmn.... chính ngươi hãm hại ta! Mau nói ta biết, vật trung gian ngươi dùng để hại ta ở đâu?”
Nam nhân áo gió kia vô cùng kinh ngạc, sau đó giống như hiểu ra chuyện gì, thò tay vào trong túi, A Dân cho rằng hắn muốn rút vũ khí, lập tức xông tới.
Không ngờ nam nhân áo gió kia lấy ra một phong thư, cũng có màu xám tro, dường như muốn đưa cho A Dân xem. A Dân cảm thấy kỳ quái, tiếp nhận lá thư. Đọc qua:
“Kể từ lúc ngươi nhận được phong thư này, ngày đầu tiên sẽ mất đi tai trái, ngày hôm sau sẽ bị mất tay phải, ngày thứ ba sẽ bị mất chân trái.... Cách giải quyết rất đơn giản, giết chết một người thân, có thể kéo dài được một năm.”
A Dân tỏ vẻ không tin.
Hắn vẫn trừng mắt nhìn đối phương, nam nhân áo gió liền kéo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt kinh ngạc, đặc biệt là không có tai trái. A Dân cũng trợn tròn hai mắt, nói: “Không phải ngươi muốn hại ta sao?”
Nam nhân áo gió dở khóc dở cười nói: “Để ta tự giới thiệu một chút, ta tên là A Huy, vốn là một bệnh nhân tâm thần, nhưng đã hồi phục bình thường, tìm mọi cách mới trốn thoát được. Hôm qua ta nhận được phong thư này, sau đó mọi chuyện xảy ra với ta giống hệt như đã ghi trên lá thư này- mất đi tai trái.”
“Ta không muốn mất đi tay phải! Ta không muốn.....thực sự không muốn!” Biểu hiện của A Huy trở nên điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu như máu, bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng, giống như muốn huỷ hoại toàn bộ nơi này, A Dân chạy thoát ra ngoài, mở cuốn Chú Thư hắn trộm được từ chỗ Tam gia gia, dường như nhớ tới cái gì, trong lòng cảm thấy càng ngày càng nghiêm trọng.
“Đúng rồi, chính là cái này!” A Dân lật tới trang có ghi Tín Chú, tuy nhiên hắn không xem Tín Chú, mà chuyển mắt tới gần cuối trang đọc một phần chú ngữ.
Huyết chú:
Người thi chú có thể lấy bất cứ thứ gì làm vật trung gian, chỉ cần máu của kẻ bị thi chú tiếp xúc vật đó, nguyền rủa sẽ lập tức khởi động. Nếu không hiệu quả sẽ rất thấp.
Cách thức giải trừ nguyền rủa:
Giết chết kẻ thi chú, uống máu, ăn thịt; hoặc tắm trong máu của người thân, có thể hoãn được một ngày.
A Dân vừa xem kinh hồn bạt vía, “Chính là cái này, biết kẻ rủa là ai thì tốt rồi!”
A Dân nhìn thời gian, 5:30. Nghĩ một hồi, tính đi ăn cơm cùng A Huy trước đã, sau đó đến nửa đêm sẽ cùng nhau đi tìm kẻ thi chú rồi giết hắn!
A Dân cùng A Huy đến nhà hàng Tứ Xuyên ăn một bữa no nê, nghĩ bụng có chết cũng muốn làm con ma no.
Lần này A Huy nói mời khách, hắn kể mình vốn là hậu duệ của một tay nhà giàu nào đó, nhưng do mâu thuẫn với người trong gia đình nên bị ép thành bệnh tâm thần, sau đó bị đưa vào bệnh viện Lệ Băng. Kỳ thực A Huy đã sớm phát giác, vì thế không ngừng tích trữ tiền, gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ. Hiện giờ, rốt cuộc cũng trốn thoát, nhưng hắn không hề cảm thấy vui vẻ.
A Huy dẫn A Dân về nhà mình. A Huy nói muốn đi mua chút đồ phòng thân, như dao hay súng gì đó. A Dân ngồi trên ghế sofa tính chợp mắt một hồi. Bất quá, không biết bao lâu sau, A Dân chợt cảm thấy thân thể ớn lạnh, mở mắt ra mới phát hiện mình đang bị trói trên bàn, ngồi bên cạnh là A Huy.
A Huy vừa nhìn A Dân, vừa cất giọng cười như điên dại, “A Dân! Ta vốn cho rằng chúng ta có thể trở thành bạn tốt, sau đó cùng nhau giết chết kẻ thi chú. Chính là ngươi...ngươi thực không nên đưa quyển Chú Thư đó cho ta xem, để ta tìm được một cách giải trừ nguyền rủa khác.”
A Dân khó hiểu nhìn A Huy: “Ngươi điên rồi sao? Mau thả ta ra!”
A Huy cười dữ tợn, lấy ra một con dao loang loáng hàn quang, cực kỳ sắc bén “Ta phát hiện trên quyển sách có ghi, chỉ cần giết chết kẻ bị thi chú khác, uống máu ăn thịt của hắn, là có thể giải trừ nguyền rủa chết tiệt kia! Ngươi biết không? Mới đầu khi ta vừa nhìn thấy, cảm giác vô cùng hoảng sợ, sợ ngươi sẽ giết hại ta. Không ngờ ngươi cư nhiên không phát hiện ra, thật là nực cười....ngươi lại còn gửi Chú Thư ở chỗ ta.”
A Huy vuốt ve con dao trong tay, nháy mắt cười cười, bộ dáng thân thiện hòa ái, nếu không nghe những lời hắn nói vừa rồi, khẳng định sẽ khiến người khác tưởng rằng hắn là một người từ bi lương thiện.
A Huy cắt đứt động mạch chủ của A Dân, dùng một cái ly hứng đầy máu, dưới ánh đèn chiếu xuống trông thực lung linh đẹp mắt. A Huy vẫn chưa chịu dừng tay, hắn dùng con dao nhanh chóng cắt tay trái của A Dân.
A Dân vẫn không dám tin đây là sự thật, hắn hận A Huy, càng hận chính mình không xem kỹ quyển sách kia.
A Dân nhìn A Huy nuốt từng ngụm từng ngụm máu của mình, ánh mắt hiện lên vẻ căm phẫn tột độ, cặp mắt kia phảng phất có thể lôi tuột kẻ khác xuống địa ngục, chịu khổ nhục đoạ đày.
A Huy sắp sửa cắm lưỡi dao vào tim A Dân, A Dân dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trước mắt hắn chợt tối sầm lại... chết rồi sao?!
....................
“Này! A Dân! Cậu tỉnh lại đi! A Dân! A Dân!”
A Dân mở to hai mắt, không dám tin vào mắt mình, hắn đang ở trong ký túc xá, đưa tay kiểm tra đỉnh đầu cũng như mắt trái... không sao hết! Chẳng lẽ tất cả chỉ là giấc mơ? Thật là tốt quá đi!
A Dân vui sướng tới cực điểm, chạy như điên ra khỏi ký túc xá, lớn tiếng hét ầm ĩ, lao vào lớp học.
“Ấy... A Dân, thư của cậu này...” người bạn cùng bàn nói rồi, ném một phong thư màu xám cho hắn.......
(Hết chương)
Comments
Post a Comment