Skip to main content

Bản Thảo


Tiểu Cúc là biên tập một tạp chí chuyên đề tài linh dị, hiệu suất công việc rất cao. Các cây bút hợp tác với tạp chí đều bị cô ta trị đến vâng lời răm rắp. Hết thảy đều dựa vào kỹ thuật vừa đấm vừa xoa, chiêu trò ép người đến cực độ điêu luyện.

Cô ta chuyên dùng thái độ nhỏ nhẹ ôn hoà lấy lòng, dùng tiền nhuận bút dụ dỗ, lời lẽ ngọt ngào giục tác giả mau nộp bản thảo... cũng không thiếu mánh khóe giữ tiền nhuận bút, đe dọa uy hiếp nếu tác giả không tiếp tục gửi bài.

Tóm lại, tổng biên tập thực sự rất hài lòng với hiệu suất công việc của cô ta.

Huống chi Tiểu Cúc còn có một mái tóc dài đen nhánh, được chăm sóc cầu kỳ, lần nào cũng nhờ người đi nước ngoài mua về những loại dầu gội đắt tiền.

Nỗ lực của cô ta thực không uổng phí, mái tóc đen suôn mượt càng làm tôn thêm vóc dáng xinh đẹp, cũng chính vì thế mà gặp không ít thuận lợi trong công việc.

Hôm nay, Tiểu Cúc nhận được tin nhắn của một  tác giả tên Quan Hải, hẹn ăn cơm tối, nhân tiện đưa bản thảo cho cô ta.

Đây là một cây bút mới, chuyện anh ta viết có ý tưởng mới lạ, rất được độc giả yêu thích.

Có điều anh ta làm việc trong nhà xưởng, thời gian dùng máy tính không nhiều, cho nên mỗi lần giao bản thảo đều là bản viết tay.

Tiểu Cúc cảm thấy phiền phức, vì lần nào cũng phải sao chép bản thảo của anh ta vào trong máy tính, cho nên rất nhiều lần tự trừ bớt hay giam tiền nhuận bút.

Mỗi khi nghe tiếng Quan Hải nói trong điện thoại: “Chị Tiểu Cúc, tôi vừa qua ngân hàng, sao vẫn chưa có tiền nhuận bút?”

Trong lòng cô ta lại cảm thấy hả hê, cho ngươi chạy đi chạy lại thêm vài lần cũng tốt: “Hôm nay bên tài vụ bận việc, thật xin lỗi a. Mai nhất định sẽ có!”

Thực ra, hàng tháng tạp chí đều trả tiền nhuận bút vào một ngày cố định, Tiểu Cúc hay gọi điện cho Quan Hải trước mấy ngày, nói: “Tiền nhuận bút đã được chuyển, chú ý kiểm tra tài khoản.”

Tiểu Cúc ngồi trước bàn máy tính, vừa nhập nội dung bản thảo, vừa bĩu môi cười thầm “Cho ngươi biết thế nào là mong chờ nhé!”

Gần đây thật xúi quẩy, mấy hôm trước bị trộm móc mất ví trên xe buýt, vốn tưởng tâm trạng không khá lên được. Nào ngờ có cơ hội trút cục tức!

Cô ta nhìn thời gian, còn có một tiếng nữa mới tới giờ hẹn, tính về nhà tắm rửa nghỉ ngơi mới ra ngoài.

Dù sao lần nào mình cũng đến trễ, Quan Hải đã quen với điều này.

Trong lúc đang tắm, đột nhiên cô ta nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhanh chóng quấn khăn choàng, chạy tới trước bàn trang điểm, màn hình điện thoại sáng lên, nhưng không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào hết.

Ảo giác?

Cô ta quay lại phòng tắm tiếp tục tắm rửa...

Đột nhiên nhớ ra…… bình thường màn hình di động ở chế độ chờ vẫn luôn tối đen a, sao vừa rồi lại sáng lên như vậy?

Sau lưng có chút lành lạnh, giống như có mấy con đỉa lớn bò trên đó, dùng sức hút máu trong người cô ta.

Chẳng lẽ có người đang nhìn mình chằm chằm! Tiểu Cúc bất giác quay đầu lại, nhìn khắp xung quanh, tim đập thình thịch.

Ra khỏi phòng tắm, cô ta lập tức tăng nhiệt độ máy điều hòa không khí, chắc vừa rồi khí lạnh thổi vào phòng tắm thôi.

Vừa ngồi xuống chuẩn bị sấy tóc, cô ta chợt nghe có tiếng động bên ngoài phòng khách.

Vội rời khỏi phòng ngủ, chạy ra xem sao, lập tức sợ đến ngây người. Bốn bức tường, trần nhà, cánh cửa, đồ đạc dụng cụ…. khắp nơi đều dán kín giấy viết màu trắng.

Chợt có gió nổi lên, khiến những tờ giấy cọ vào nhau kêu sột soạt, phấp phới tựa như cờ chiêu hồn.

“Á...!”

Tiểu Cúc hét lớn một tiếng, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Qua hồi lâu mới bình tĩnh lại, cô ta chậm rãi đi qua đó, gỡ một tờ giấy ra xem.

Chữ viết trên này vô cùng quen thuộc… là bản thảo của Quan Hải! 

Tất cả đều viết bằng tay, nhưng nội dung trên bên trong cô ta chưa từng thấy qua.

Chuyện này là thế nào?

Cái tên Quan Hải chết dẫm này, dám ở đây trêu chọc mình!

“Quan Hải! Mau ra đây cho tôi!” Tiểu Cúc cau có bực tức, lục tung trong phòng khách, không tìm được bất kỳ người nào.

Tiếp theo, cô ta lại kiểm tra từ phòng ngủ, phòng bếp ra tới ban công…… Vẫn không thu hoạch được gì.

Đúng rồi, báo cảnh sát! Một cảm giác bất an quanh quẩn tâm trí cô ta.

Điện thoại bàn không thông, liên tục báo máy bận.

Tiểu Cúc chạy vội vào phòng ngủ lấy di động.

Vừa rồi rõ ràng còn nằm trên bàn trang điểm, sao lúc này lại không thấy đâu.

Chợt phát hiện trên mặt gương có hình vẽ bằng son, là một người bị chặt đứt đầu. Thân một nơi, đầu một nơi.

Đây là cái gì……

Son môi dường như đang tan rã, trông giống máu chảy đầm đìa.

Nóng... Tiểu Cúc đột nhiên cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Không khí nóng bức, rất dễ khiến con người trở nên nóng nảy, hoảng hốt.

Tiểu Cúc hét lên quái dị, lao ra khỏi phòng, muốn mở cửa phòng khách chạy trốn, lại phát hiện cửa đã bị người ta khóa trái.

Chìa khóa…… Chìa khóa trong túi xách.

Ngay lúc cô ta định quay đầu, tóc liền bị một bàn tay gắt gao túm chặt lại.

Cánh tay kia vươn ra từ trong đống bản thảo dán trên vách tường. Nói đúng hơn, là một người toàn thân dính đầy bản thảo đứng ở góc tường, lúc trước cô ta không để ý tới.

Tiểu Cúc còn chưa kịp kêu thành tiếng, cổ đã bị bẻ gãy rắc một cái.

Người giấy kia túm tóc cô ta, chậm rãi kéo vào phòng ngủ.

……

Nửa tháng sau, trên trần nhà tầng dưới xuất hiện một hình người, phảng phất có mùi khó ngửi. 

Cảnh sát bấm chuông căn hộ của Tiểu Cúc nhưng không ai ra mở, rốt cuộc đành phải phá cửa xông vào.

Vừa nhấc ván giường phòng ngủ lên kiểm tra, lập tức bị một mùi hôi thối ập thẳng vào mặt.

Dưới giường là một cỗ tử thi nữ trần trụi không đầu, sớm đã nhung nhúc giòi bọ.

Bọn họ tìm thật lâu cũng không thấy đầu ở đâu, đành phải tạm thời kết luận: đầu thi thể đã bị hung thủ mang khỏi hiện trường, đương lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên một cảnh sát phát hiện vách tường phía sau bàn trang điểm có chút không thích hợp… dường như có thứ gì đó gồ lên.

Dịch bàn trang điểm qua một bên, mọi người trong phòng ai nấy sợ đến ngây người: một cái đầu phụ nữ miệng bị khâu lại, mặt chi chít vết dao rạch, mắt cắm đầy đinh ghim, tóc bị gắn keo lên vách tường.

Pháp y vất vả lắm mới cắt được vết khâu trên miệng nữ thi, bên trong là một mảnh báo ghi:

Khoảng ba tuần trước, một người đàn ông tên Quan Hải trên đường tới ngân hàng đã bị một chiếc xe tải cán đứt cổ, tử vong tại chỗ.

Khi được hỏi, hàng xóm nhà anh ta lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ: Quan Hải thường viết bài cho tạp chí kiếm tiền nhuận bút, để dành mua thuốc cho mẹ bị bệnh nặng, nhưng hình như tạp chí kia nhiều lần trả chậm tiền...

(Hết)

Comments

Popular posts from this blog

Truyện là một tuyển tập những câu chuyện ngắn ma quái đã được tác giả chọn lọc. Nếu bạn thực sự đã mệt mỏi với những bộ tiểu thuyết dài lê thê thì đây sẽ là một lựa chọn không tồi để đổi gió. “Truyện ma ngắn chọn lọc” sẽ làm bạn đọc ấn tượng với những tình tiết bất ngờ thú vị, cùng với lối kể chuyện cuốn hút của tác giả, khiến bạn đọc rồi lại muốn đọc tiếp.

Người yêu trong vách tường

Ký túc xá trong trường đang sửa chữa, bốn nữ sinh chúng tôi tạm thời dọn đến một tứ hợp viện bỏ không đã lâu ở ngoại ô thành phố.  Trong ánh hoàng hôn, tôi đưa mắt nhìn hết thảy xung quanh tứ hợp viện một lượt, trong lòng không khỏi dâng trào cảm giác khủng bố.  Màn đêm từ từ buông xuống. Dưới ánh đèn chiếu mờ nhạt, trên mặt chúng tôi đều bao phủ một tâm trạng lo lắng bất an. “Nơi này đáng sợ quá a, tớ không dám ngủ một mình đâu.” Tôi thấp thỏm nói. “Tớ cũng sợ lắm, hay là hai chúng ta ngủ chung đi!” Lam Ngư chạy tới, lúc chúng tôi ôm nhau nằm xuống, tôi phát hiện thân thể cô ấy đang run lên bần bật. Thúy Nhi cùng Quất Tử cũng nằm cùng nhau. Sau khi bị nỗi sợ hãi không tên dày vò tra tấn đến kiệt sức, chúng tôi đều lăn ra ngủ say sưa mê mệt. Trong cơn mơ, giữa lúc trời mưa giông chớp giật đùng đùng, tôi bị mấy con lệ quỷ bắt cóc tới một nghĩa trang hoang vu, hồn vía đều lên mây, toàn thân mềm nhũn như một đống bùn, thời khắc tưở