Skip to main content

Hoán đổi

HOÁN ĐỔI

Phòng Tư Liệu - Viện Thiết Kế mới tới một nữ sinh viên, tên Tiểu Vy.

Phòng Tư Liệu nguyên bản có ba người, hiện giờ thêm Tiểu Vy, là bốn. 

Ngoại trừ Tiểu Vy, phòng Tư Liệu còn có một cô gái nữa, tên Tiểu Lệ, công tác ở đây vừa tròn một năm. Thật trùng hợp, Tiểu Vy ở cùng phòng ký túc xá với Tiểu Lệ.

Hai người còn lại của phòng Tư Liệu là phụ nữ trung niên, Tiểu Vy cùng Tiểu Lệ đều gọi họ là Trương đại tỷ và Lưu đại tỷ.

Sát vách phòng Tư Liệu là phòng Hồ Sơ, Tiểu Tĩnh làm ở phòng Hồ Sơ là đàn chị khoá trên của Tiểu Vy, cũng tới đây làm được hai năm. Vì hai người học cùng trường, Tiểu Vy và Tiểu Tĩnh mau chóng trở nên thân thiết.

Tiểu Lệ và Tiểu Vy làm việc cùng nhau, lại ở cùng ký túc xá, quan hệ cũng không đến nỗi nào. Ký túc xá của các cô có hai phòng một sảnh, Tiểu Lệ đến trước, đương nhiên được ở phòng lớn, còn Tiểu Vy ở phòng nhỏ. Phòng khách có TV, hai người dùng chung, Tiểu Lệ tối nào cũng ngồi ở đại sảnh xem TV từ đầu nhìn đến cuối, Tiểu Vy thì rất ít xem, chỉ thỉnh thoảng nhìn ngó qua một chút, thấy Tiểu Lệ chuyển kênh loạn xạ cũng không lên tiếng.

Tiểu Tĩnh, Tiểu Lệ và Tiểu Vy quan hệ cũng không tồi, tuy nhiên hai người Tiểu Tĩnh - Tiểu Lệ cũng chỉ là quan hệ gặp mặt gật đầu chào.

Tiểu Vy rất xinh đẹp.

Hồi còn học đại học, Tiểu Vy chính là đối tượng theo đuổi của nam sinh trong trường, hiện giờ, trong Viện Thiết Kế cũng có không ít đàn ông độc thân, không có việc gì liền tìm cớ tới phòng Tư Liệu. Thậm chí có người mạnh dạn, còn trộm để trước phòng Tiểu Vy một bó hoa tươi. Thế nhưng trời sinh Tiểu Vy tính tình hướng nội, không thích giao tiếp, thấy con trai là cúi đầu không nói gì. Lâu ngày, đám đàn ông độc thân kia đều cảm thấy Tiểu Vy không dễ tiếp cận, dần dần cũng ít theo đuổi.

Tiểu Vy không muốn quá gần gũi với đàn ông độc thân, cô sợ yêu đương, kỳ thực còn có một nguyên nhân khác. Đây là một bí mật, bí mật này chỉ có Tiểu Tĩnh biết được: lúc còn nhỏ Tiểu Vy đã từng bị bỏng, cánh tay phải của cô có một vết sẹo thật dài...vì thế Tiểu Vy có chút tự ti.

Có thể làm việc ở Viện Thiết Kế, Tiểu Vy đã cảm thấy vô cùng may mắn. Nơi này lương cao, công việc ổn định, hoàn cảnh rất tốt, tuy phải rời xa quê nhà, Tiểu Vy cũng không ngại.

Hàng ngày Tiểu Vy đến văn phòng từ rất sớm, quét dọn sạch sẽ, đun nước pha trà, bình thường sau khi làm xong phần việc của mình cô cũng hay giúp đỡ người khác làm việc này việc nọ.

Hai đại tỷ phòng Tư Liệu cũng rất thích Tiểu Vy.

Một hôm, Trương đại tỷ và Lưu đại tỷ nhân lúc rảnh rỗi, ngồi trò chuyện cùng nhau, nói một hồi không biết vì sao lại nhắc đến Tiểu Vy.

Trương đại tỷ nói: “Tiểu Vy á, ngày càng xinh đẹp, lại chăm chỉ cần mẫn, sau này ai cưới được cô ấy, thì đúng là có phúc khí!”

Lưu đại tỷ cũng không khỏi tiếp lời: “Đúng đó! Haizz, đâu có như một số người, vừa lười vừa ẩu, lại còn xấu hoắc, ai mắt mù mới vớ phải cô ta, thế mà……” Lưu đại tỷ còn chưa dứt lời, Trương đại tỷ đã dùng ngón tay chỉ chỉ sau lưng, Lưu đại tỷ quay đầu thoáng nhìn, thấy Tiểu Lệ đang ở ngay phía sau, liền im bặt không nói gì nữa.

Tiểu Lệ đã nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của hai người, cô biết “người” mà Lưu đại tỷ nói đến chính là mình, không khỏi hung hăng dùng bút gạch ngang dọc trên giấy, ánh mắt hiện lên một tia oán độc.

Vóc dáng Tiểu Lệ không khác Tiểu Vy là mấy, cũng dong dỏng cao, hơi gầy, thậm chí trông Tiểu Vy còn đầy đặn hơn một chút, chỉ có điều khuôn mặt Tiểu Lệ lại rất khó coi, chẳng thấy ai khen ngợi bao giờ. Tiểu Lệ ghét nhất người khác chê mình xấu, huống chi còn lấy người bên cạnh mình để so sánh? 

Từ khi đến Viện Thiết Kế làm việc, Tiểu Vy cảm thấy thói quen sinh hoạt của mình có chút thay đổi.

Trước kia, khi còn học trong trường, tuy buổi tối Tiểu Vy không ra ngoài chơi, nhưng vẫn thường ngủ muộn, bởi cô thường ôm sách đọc đến tận khuya. Thế mà bây giờ, cô cảm thấy dường như mình đã biến thành sâu ngủ, ngày nào cũng ngủ rất sớm, sách chỉ dùng để gối đầu. Đặc biệt là cuối tuần, mới ăn cơm tối xong đã díp hết cả mắt, đầu vừa chạm gối là lăn ra ngủ mất tiêu.

Một lần, Tiểu Vy kể với Tiểu Tĩnh chuyện cô luôn cảm thấy buồn ngủ, Tiểu Tĩnh nghe vậy liền bật cười: “Nhất định cô là ngủ quỷ đầu thai!”

Thế nhưng Tiểu Vy lại không thể cười nổi. Trong lòng cô vẫn luôn có một cảm giác rất quái dị, nhưng nhất thời nói không ra, cũng không biết có nên nói Tiểu Tĩnh biết hay không.

Cuối tuần này, Tiểu Vy cũng giống như mọi khi, vừa buông bát cơm đã cảm thấy buồn ngủ. Cô không nghĩ sẽ lên giường sớm như vậy, vì thế đi ra phòng khách xem TV. Tiểu Lệ ăn xong cũng ngồi xem TV cùng cô trong phòng khách.

Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Vy cảm thấy có người lay lay mình, mở to mắt thì thấy, là Tiểu Lệ.

“Đi vào phòng ngủ đi, cẩn thận cảm lạnh.” Thì ra cô ngủ quên ở phòng khách.

Tiểu Vy mơ mơ màng màng đi về phòng mình, nằm vật xuống giường. Trong bóng đêm, cô nỗ lực mở to hai mắt, cảm thấy cơn buồn ngủ của mình thật là kỳ quái, bản thân cô cũng không biết vì sao, chỉ có thể đấu tranh ngăn chặn cơn buồn ngủ. Rốt cuộc cô cũng không thể kháng cự được lâu, mí mắt từng chút từng chút một trở nên trĩu nặng, chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Một cơn gió lạnh ùa tới, khiến Tiểu Vy không khỏi tỉnh giấc, đột nhiên cô thấy một bóng người đứng cạnh giường mình!

Người đó đang dùng tay làm gì đó trên mặt, dùng sức lôi kéo, dường như muốn bắt được thứ gì đó trong không khí!

Tiểu Vi cảm thấy thật khủng khiếp, nhưng toàn thân cô vô lực, cũng không thể cất thành tiếng.

Cô nhìn người đang đứng cạnh giường của mình, chợt thấy trong tay người kia có một thứ, hình như là một cái mặt nạ hay gì đó tương tự. Người kia cầm vật đó trong tay, dán lên mặt cô, sau khi dán xong, còn dùng tay nhẹ nhàng ấn ấn trên mặt một hồi. Tiếp theo, người kia liền quay bước đi ra ngoài.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, Tiểu Vy sợ tới mức toàn thân run rẩy. Lúc người kia xoay người, chỉ trong nháy mắt, nhờ ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào, Tiểu Vy thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc!

Đó đúng là gương mặt mà ngày nào cô cũng nhìn thấy trong gương! 

Chính là mặt của cô!

Thứ Hai đầu tuần đi làm, phòng Tư Liệu có vẻ náo nhiệt hơn so với thường ngày, thỉnh thoảng lại có mấy anh chàng trẻ tuổi tới tìm tư liệu.

Tiểu Vy vội vàng giúp bọn họ tra tìm tư liệu.

Một anh chàng tên Trần Hiểu vừa mới bước vào phòng Tư Liệu, tranh thủ lúc mọi người không chú ý, lén hỏi Tiểu Vy: “Tối thứ sáu này có muốn đi nhảy với anh không?”

Tiểu Vi sửng sốt một chút: “Không được, tôi không biết nhảy.”

“Có thật không đấy?” Trần Hiểu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tiểu Vy, “Vậy sao, bọn Tiểu Tống nói thứ sáu tuần trước đã thấy em ở vũ trường.”

“Thấy hồn của tôi thì có!” Tiểu Vy cười nói, “Tối hôm đó tôi ngủ rất sớm a!

“Hả?” Trần Hiểu giật mình ngạc nhiên, “Tiểu Tống nói, cậu ta đã nhảy cùng em cơ mà!”

Tiểu Vy cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt, bỗng nhiên cô nhớ lại giác mơ tối thứ sáu tuần trước, trong mơ cô đã thấy một người giống mình, dùng sức lôi kéo thứ gì đó từ trên mặt xuống, sao lại như vậy?

Tiểu Vy đứng ngẩn người ra một lúc lâu, Trần Hiểu đi lúc nào cô cũng không biết.

Giữa trưa xuống căng-tin ăn cơm, Tiểu Vy thấy Trần Hiểu cùng bọn Tiểu Tống đang thì thầm gì đó, vừa nói vừa nhìn Tiểu Vy, khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Bỗng một người trong số bọn họ lớn tiếng nói: “Có phải cố tình giả bộ ngây thơ không đấy?”

Tiểu Vi biết lời nói này chính là cho mình nghe, không khỏi đỏ mặt, cúi đầu đi thẳng.

Buổi tối Tiểu Vy ngồi một mình trong phòng, dù đã cô gắng nhưng cô không sao nhớ được, việc xảy ra tối thứ sáu tuần trước có phải năm mơ hay không.

Tiểu Vy kể lại chuyện này cho Tiểu Tĩnh nghe, Tiểu Tĩnh không tin, nói: “Nhất định bọn họ nhận nhầm người, thiên hạ rộng lớn như vậy, người giống người cũng không có gì là lạ!”

Tiểu Vy ngẫm lại thấy cũng đúng, vì thế không để bụng lời nói của đám thanh niên nhàm chán kia.

Tiểu Vy hàng ngày vẫn ngủ rất sớm.

Lại tới cuối tuần.

Tiểu Vy lại lên giường ngủ từ sớm.

Ban đêm, Tiểu Vy cảm thấy hơi lạnh, cô liền kéo góc chăn. Ngay lúc đó, Tiểu Vy bỗng trông thấy một nữ nhân đứng trước cửa sổ phòng mình.

Ánh đèn bên ngoài hắt vào.

Tiểu Vy dụi mắt ngồi dậy, không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.

Trong lúc cô còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, nữ nhân bên cửa sổ chợt quay đầu lại, nhìn về phía Tiểu Vy nhếch miệng cười nhạt, nụ cười kèm theo ý châm chọc.

Tiểu Vy không khỏi hét lên một tiếng.

Cô thấy người đó giống mình như đúc!

Tiểu Vy cảm thấy vô cùng kinh hãi, cô không biết vì sao nửa đêm lại xuất hiện một người hoang toàn giống mình ở ngay trong phòng.

Nữ nhân kia đi đến bên cạnh Tiểu Vy, trong tay cầm một cái gương, giơ lên trước mặt Tiểu Vy, Tiểu Vy thất thanh hét lên một tiếng rồi lập tức ngất xỉu.

Tiểu Lệ ở phòng Tư Liệu bị điên rồi.

Cô ta cứ luôn miệng nói mình là Tiểu Vy.

Tiểu Lệ bị đưa đến bệnh viện tâm thần, phòng Tư Liệu lại được phân tới một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp.

Tiểu Vy đã không còn chăm chỉ cần mẫn như trước, người thích cô cũng ngày một ít đi, hơn nữa không lâu sau cô còn cặp kè với soái ca của Viện Thiết Kế - Tiểu Tống.

Tiểu Tĩnh đi một chuyến đến bệnh viện tâm thần thăm Tiểu Lệ, cô rủ Tiểu Vy cùng đi, Tiểu Vy tỏ vẻ miễn cưỡng, nói mãi mới đi cùng.

Bác sĩ nói bệnh tình của Tiểu Lệ đã dần ổn định, nhưng dường như cô bị mất trí nhớ, không thể nhận ra người thân, chuyện trước kia cũng không nhớ rõ.

Tiểu Tĩnh cùng Tiểu Vy đến phòng bệnh thăm Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ vừa thấy Tiểu Vy liền lao tới, hung hăng dùng hai tay bóp chặt cổ Tiểu Vy, Tiểu Vy bị ngẹt thở đến sắc mặt tím tái, Tiểu Tĩnh bên cạnh cùng bác sĩ vội vàng kéo Tiểu Lệ ra, nhưng hai tay Tiểu Lệ khoẻ vô cùng.

Sau cùng bác sĩ phải gọi mấy cái nam hộ sĩ tới, mới có thể gỡ được tay Tiểu Lệ ra.

Tiểu Lệ vẫn không ngừng giãy giụa.

Một nam hộ sĩ trong lúc không chế Tiểu Lệ, không cẩn thận đã làm rách tay áo của cô, Tiểu Tĩnh tròn mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm tay phải Tiểu Lệ......một vết sẹo bỏng kéo dài.

Tiểu Tĩnh lại nhìn qua Tiểu Vy đang ăn mặc váy hai dây cạnh mình, trên cánh tay phải Tiểu Vy trơn nhẵn mịn màng...


(Hết)

Comments

Popular posts from this blog

Bản Thảo

Tiểu Cúc là biên tập một tạp chí chuyên đề tài linh dị, hiệu suất công việc rất cao. Các cây bút hợp tác với tạp chí đều bị cô ta trị đến vâng lời răm rắp. Hết thảy đều dựa vào kỹ thuật vừa đấm vừa xoa, chiêu trò ép người đến cực độ điêu luyện. Cô ta chuyên dùng thái độ nhỏ nhẹ ôn hoà lấy lòng, dùng tiền nhuận bút dụ dỗ, lời lẽ ngọt ngào giục tác giả mau nộp bản thảo... cũng không thiếu mánh khóe giữ tiền nhuận bút, đe dọa uy hiếp nếu tác giả không tiếp tục gửi bài. Tóm lại, tổng biên tập thực sự rất hài lòng với hiệu suất công việc của cô ta. Huống chi Tiểu Cúc còn có một mái tóc dài đen nhánh, được chăm sóc cầu kỳ, lần nào cũng nhờ người đi nước ngoài mua về những loại dầu gội đắt tiền. Nỗ lực của cô ta thực không uổng phí, mái tóc đen suôn mượt càng làm tôn thêm vóc dáng xinh đẹp, cũng chính vì thế mà gặp không ít thuận lợi trong công việc. Hôm nay, Tiểu Cúc nhận được tin nhắn của một  tác giả tên Quan Hải, hẹn ăn cơm tối, nhân tiện đưa bản thảo cho cô ta....
Truyện là một tuyển tập những câu chuyện ngắn ma quái đã được tác giả chọn lọc. Nếu bạn thực sự đã mệt mỏi với những bộ tiểu thuyết dài lê thê thì đây sẽ là một lựa chọn không tồi để đổi gió. “Truyện ma ngắn chọn lọc” sẽ làm bạn đọc ấn tượng với những tình tiết bất ngờ thú vị, cùng với lối kể chuyện cuốn hút của tác giả, khiến bạn đọc rồi lại muốn đọc tiếp.

Người yêu trong vách tường

Ký túc xá trong trường đang sửa chữa, bốn nữ sinh chúng tôi tạm thời dọn đến một tứ hợp viện bỏ không đã lâu ở ngoại ô thành phố.  Trong ánh hoàng hôn, tôi đưa mắt nhìn hết thảy xung quanh tứ hợp viện một lượt, trong lòng không khỏi dâng trào cảm giác khủng bố.  Màn đêm từ từ buông xuống. Dưới ánh đèn chiếu mờ nhạt, trên mặt chúng tôi đều bao phủ một tâm trạng lo lắng bất an. “Nơi này đáng sợ quá a, tớ không dám ngủ một mình đâu.” Tôi thấp thỏm nói. “Tớ cũng sợ lắm, hay là hai chúng ta ngủ chung đi!” Lam Ngư chạy tới, lúc chúng tôi ôm nhau nằm xuống, tôi phát hiện thân thể cô ấy đang run lên bần bật. Thúy Nhi cùng Quất Tử cũng nằm cùng nhau. Sau khi bị nỗi sợ hãi không tên dày vò tra tấn đến kiệt sức, chúng tôi đều lăn ra ngủ say sưa mê mệt. Trong cơn mơ, giữa lúc trời mưa giông chớp giật đùng đùng, tôi bị mấy con lệ quỷ bắt cóc tới một nghĩa trang hoang vu, hồn vía đều lên mây, toàn thân mềm nhũn như một đống bùn, thời...